Cách Nhìn De Jure và De Facto

Tôi xin góp ý.

Chúng ta cần phải phân biệt sự kiện de jure và de facto.

Cách nhìn theo “de jure” và cảm tính:
– Những người có học năng năng rằng VNCH và VNDCCH là 2 quốc gia riêng biệt là theo cách nhìn “de jure”, vì làm thế để vơi đi sự hận thù và tức tối là vì khi VNCH mất, họ mất mát quá nhiều địa vị quyền lợi, nhà cửa, và tánh mạng người thân.
– Những người ít học nghe theo lời tuyên truyền của giới có học, bám lấy những luận điệu dựa trên “de jure” (cờ, hiến pháp, được nhiều quốc gia công nhận) CỘNG THÊM sự “thù hằn bọn Bắc Kỳ vô cướp đất và của “Người Việt Nam” (sic! Cho đến nay, dân ít học Miền Nam cho họ là “Người Việt Nam” khi nói chuyện với nhau, còn dân Miền Bắc là “bọn Bắc Kỳ chó đẻ gian manh, tham lam”. Hậu quả Chia Để Trị và nhấn mạnh Địa Phương TÍnh của Thực Dân Pháp vẫn còn tồn tại vì thái độ hống hánh của phần đông Dân Bắc nếu có tí tiền, quyền, hoặc học thức. Dân Nam vẫn coi Dân Bắc là phường xâm lăng (“Bọn chó đẻ Bắc Kỳ dô (vô) chiếm đất nước tụi mình”), không những trong thời gian chiến tranh Nam Bắc gần đây (1959-1975) mà ngay lúc bây giờ.
Cách nhìn theo “de facto”:
-Sự phân chia Nam Bắc thành VNCH và VNDCCH thể chế tạm thời theo Hiệp Định Geneva 1954, trong khi chờ đợi một Tổng Bầu Cử toàn quốc năm 1956.
Nhưng Diệm không thực thi hiệp định đó, từ chối sự bầu cử, và tiến hành củng cố VNCH như là một quốc gia riêng biệt và vĩnh viễn. Vì Việt Minh (mạnh nhất ở Bắc Việt) đã có công đánh Thực Dân Pháp ra khỏi toàn vẹn nước Việt, không thể nào hài lòng cái trị 1/2 nước, nên đã xâm lăng và lũng đoạn chính trường Miền Nam để thống nhất Nước Việt. Sự thống nhất đất nước năm 1975 là niềm vui mừng cho nhiều Dân Việt yêu nước, dù phải trả một giá rất cao.
– Than ôi, VC (một tiếng thông dụng hiện đại ám chỉ tập đoàn cai trị đất nước sau 1975) quá gian manh và tham lam và độc tài khắt khe nên có rất nhiều Người Việt, nhất là Dân Miền Nam, liều chết bỏ xứ đi tìm Tự Do, tìm một cuộc sống khá hơn, nhất là khi biết các nước láng giềng Mã Lai và Nam Dương bao dung trong khi chờ đợi định cư ở Úc và Âu Mỹ. Nếu VC không có tàn nhẫn trong cách thức cai trị Miền Nam sau 1975, thì cụm từ “Mất Nước “ và “Quốc Hận” có lẽ không thông dụng. Cụm từ “Mất Miền Nam” có thể thông dụng hơn.
-Dân trí thức, yêu nước, biết suy tư chín chắn, có kiến thức nhìn sâu sắc hơn bọn tầm thường, không bao giờ chấp nhận Bắc Việt và Nam Việt là hai quốc gia riêng biệt vì những lý do :
*Người Việt chúng ta từ Nam ra Bắc, từ Bắc vô Nam có chung một ngôn ngữ, một văn hoá và phong tục.
*Sự phân chia Nam Bắc là âm mưu của đế quốc và ngoại bang (trong đó có Vatican) hầu thống trị Dân Việt.
*Sự phân chia Nam Bắc nếu để tồn tại, có thể kéo dài và thành vĩnh viễn dù có chung một ngôn ngữ và văn hoá phong tục. Bài học của nước Bồ Đào Nha tách ly khỏi Tây Ban Nha, Áo độc lập với Liên Bang Đức, và gần lịch sử hơn, Bắc Hàn và Nam Hàn, và Đài Loan với Tàu Cộng khiến sự thống nhất Nước Việt là điều phải làm và có lợi cho sự tồn tại của Dân Việt. Điều quan trọng hiện đại là giới cầm quyền VC phải tiến bộ và cải hoá kịp thời, kẻo những phần tử mê tín tay sai của ngoại bang (Vatican, Tàu, Miên) hoặc những kẻ tham quyền và danh lợi, gây rối loạn chia rẽ để Nước Việt lại có một nội chiến mới, lần này có thêm sắc thái tôn giáo.
Wissai

About wissai

A wannabe writer who is interested in literature, politics, history, and philosophy
This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink.

Leave a comment